Nghĩ tới nghĩ lui, ngày cuối cùng mình mới quyết định tham gia 3 ngày cuối chuyến đi vẽ Đà Lạt. Mục đích thực sự của chuyến đi này là để tìm lại tình cảm của tập thể lớp, xoa dịu những vết thương lòng từ những tình cảm thiệt thòi xung quanh mình. Quyết định không tham gia chuyến đi theo đoàn ngày 30Aug có vẻ như là 1 quyết định đúng đắn, qua đó mình mới thấy mình đi là vì ai và đang lao vào 1 tập thể gì. Đam mê cầm cọ vẫn còn đó, nhưng một không khí tập thể vui vẻ vẫn rất cần thiết. Linh cảm về tình huống không vui từ những phần tử vô ý thức của lớp 2 qua chuyến đi Bình Châu vừa rồi làm mình băn khoăn, vì lần này mình chỉ thuộc diện đi ké. Thầy Du cũng là 1 động lực. Người thầy trẻ tuổi này đã ra khỏi lớp chào đón mình vào buổi tối họp bàn chuyến đi với các lớp khác làm mình không cảm thấy là người ngoài cuộc. Tuy nhiên mình cũng đã có động thái gây tiếng vang bằng những hộp vẽ cho Dũng và Tâm, giờ chuyển qua chị Ba.. với kiểu đóng tiện lợi có 1 không 2 của mình chắc rằng cả 3 lớp sẽ quan tâm đến nó
Đêm trước khi đi là 1 thông tin không mấy thú vị, còn thêm chút kỳ bí.. Đó là căn biệt thự nơi ở là 1 căn nhà ma. Linh gọi điện và yêu cầu Cẩm đừng ra vì cô bé này nặng về tâm linh.. làm mình cũng hơi ngại ngại.. Rõ ràng là không nên vào những nơi âm u đó, chuyện không dừng lại ở Ma quỷ mà còn tâm lý, nói là không sợ, nhưng liệu có được 1 giấc ngủ ngon?
Buối sáng ngày đi, SG bổng nhiên trở lạnh, gió thổi lay động hàng cây bên đường làm mình nhớ đến không khí Đa Lạt. Thế là quyết định trong thoáng chốc, kết thúc những ngày băn khoăn
Đến Đà Lại là 7h00 sáng trời mưa nhẹ, xe trung chuyển đưa mình đến tận nơi.. chiếc xe này nhỏ nhắn như chiếc xe Dasu, tài xế chạy nhanh cực kỳ.. đổ dốc, quẹo cua đường đồi mà cứ như . Dũng và Ký đang đứng trước cửa.. mọi người hãy còn trên giường. Mình bổng nhiên chùng bước.. những người lớp mình có thể rải rác đâu đó, chung với thầy cô hay lớp khác.. và sự hiện diện của mình có được xem là chính thức như nhũng lần trước không đây.. hay lạc lỏng. Vì còn sớm nên Ký và Dũng đưa mình dạo quanh con đường.. hoa nở khắp nơi. Trở về
Mặc dù đã được cảnh báo trước, nhưng mình cũng k ngờ Đa Lạt lại nắng như thế.. Sau khi ăn sáng với Linh và Thầy Du, khá khen cho người thanh niên này, đã lao vào học tập mà không ngại bất cứ điều gì là ôm hộp đi vẽ.. khắp nơi đi đâu cũng gặp sinh viên mỹ thuật, chả trách gần 4 lớp tập trung lên đây mà.. gặp ngay anh Thiện, bên lớp chị Ba.. tay
Gió chiều đưa lối rối khung sơn
Đêm trước khi đi là 1 thông tin không mấy thú vị, còn thêm chút kỳ bí.. Đó là căn biệt thự nơi ở là 1 căn nhà ma. Linh gọi điện và yêu cầu Cẩm đừng ra vì cô bé này nặng về tâm linh.. làm mình cũng hơi ngại ngại.. Rõ ràng là không nên vào những nơi âm u đó, chuyện không dừng lại ở Ma quỷ mà còn tâm lý, nói là không sợ, nhưng liệu có được 1 giấc ngủ ngon?
Buối sáng ngày đi, SG bổng nhiên trở lạnh, gió thổi lay động hàng cây bên đường làm mình nhớ đến không khí Đa Lạt. Thế là quyết định trong thoáng chốc, kết thúc những ngày băn khoăn
Đến Đà Lại là 7h00 sáng trời mưa nhẹ, xe trung chuyển đưa mình đến tận nơi.. chiếc xe này nhỏ nhắn như chiếc xe Dasu, tài xế chạy nhanh cực kỳ.. đổ dốc, quẹo cua đường đồi mà cứ như . Dũng và Ký đang đứng trước cửa.. mọi người hãy còn trên giường. Mình bổng nhiên chùng bước.. những người lớp mình có thể rải rác đâu đó, chung với thầy cô hay lớp khác.. và sự hiện diện của mình có được xem là chính thức như nhũng lần trước không đây.. hay lạc lỏng. Vì còn sớm nên Ký và Dũng đưa mình dạo quanh con đường.. hoa nở khắp nơi. Trở về
Mặc dù đã được cảnh báo trước, nhưng mình cũng k ngờ Đa Lạt lại nắng như thế.. Sau khi ăn sáng với Linh và Thầy Du, khá khen cho người thanh niên này, đã lao vào học tập mà không ngại bất cứ điều gì là ôm hộp đi vẽ.. khắp nơi đi đâu cũng gặp sinh viên mỹ thuật, chả trách gần 4 lớp tập trung lên đây mà.. gặp ngay anh Thiện, bên lớp chị Ba.. tay
Gió chiều đưa lối rối khung sơn
Vẽ lại hồn tranh trách những hờn
Nét cọ tung bay trong gió lượn
Tìm k được ý, thiếu nguồn cơn
Mây phảng phơ bay tím đượm chiều
Để tìm trong ấy chút tin yêu
Nhưng đời đã đợi, càng thêm tủi
Đã nhạt nhoà đi chút tiêu diêu
Xếp tranh về lại trong chiều muộn
Sắc nhạt nhoà đi nét chiều buông
Hoàng hôn đượm tím muôn vạn nẻo
Một nét cọ sầu mới vừa tuôn