"Ai cũng đã từng có lúc hoài niệm, khoảng khắc nhìn lại để sống tốt hơn.. để có những bước đi vững chãi tiếp theo..
Tôi thấy mình cần như vậy. Cuộc đời đôi lúc đẹp như 1 bài ca, còn lúc kia là chuỗi ngày phấn đấu. Nước mắt và nụ cười, thành công và thất bại. Dù là gì cũng là một mảng đời mà ta đã bước qua.."
Chút ký ức thời thơ ấu
Tôi là người con thứ 3 trong 1 gia đình 6 anh em, theo cách gọi người miền nam thì tôi là anh tư. Cha là họa sỹ "chế độ cũ" đã từng có những khoảng thời gian huy hoàng và Má là giáo viên tiểu học.
Ngày tôi ra đời, cũng là lúc gia đình tôi lần đầu đón nhận niềm vui lớn, đó là ba trúng tem.. Con tem phát hành cả nước, là kết quả của 1 cuộc thi sáng tác của các họa sỹ trên khắp mọi miền, tác phẩm của ba được chọn. Cả nước chỉ chọn 1 tác phẩm, khỏi phải nói là giải thưởng sẽ ý nghĩa như thế nào. Để hôm nào tôi về sưu tầm lại con tem đó xem nó ra sao, con tem có cùng 1 ngày sinh với tôi đó....khi sanh bé Nga thì ba trúng 1 lượt 2 tem nữa.. không biết sự kiện này có phản ánh tương lai của chúng tôi hay k mà bây giờ thu nhập Nga là khá nhất dù chỉ là 1 giáo viên lớp 1, và kế đến là tôi..các anh em còn lại thì đều chật vật
Khi còn chế độ cộng hòa, tôi man mán nhớ lại mỗi khi đón Ba về...cứ y như là quà cáp như ý.. Đứa e kế tôi tên là Phương, dáng người dong dỏng cao, vì vậy lúc đó tôi và Phương thường hay được kể đến như 1 cặp.. cô nàng này điệu đàng, được Ba thương nhất nhà. Quà của ba luôn luôn có 2 màu: màu đỏ cho nó và màu xanh cho tôi, quà ba cho tôi luôn có màu xanh.. cái ghế, cái xe 3 bánh và thậm chí khi ông mua bánh cũng có luôn loại bánh màu xanh dành riêng cho tôi.. là vì khi còn bé tôi rất thích màu xanh lá cây, khi học xong lớp đồ họa tôi biết thêm 1 tên gọi nữa là màu lục. Nói là vậy nhưng tôi là người bị Ba đánh đòn nhiều nhất, có lẽ do bản tính nghịch ngợm, hiếu động trẻ con, cộng với lá số tử vi mà Ba cho là không hạp tuổi với ông, Còn Phương thì được ông thương nhất, vì tử vi nói sau này ông sẽ nhờ nhiều vào nó. Ôi, tử vi, tướng số !!...phải đến cuối đời ông mới biết là mình sai.
Đất nước thời chiến tranh
Đó là tiếng súng, tiếng bom giữa đêm khuya. Ba thì còn ở đâu đó ở cơ quan, cục tâm lý chiến. má dựng các tấm ván thành 1 cái chòi tạm, rồi lùa anh em tôi vào trong đó. Những tám ván đó, chỉ là 2 miếng ván ép thường để lót nằm trên nền nhà xi măng. giờ thành tấm lá chắn bom đạn, đủ để thấy tình cảnh lúc đó tuyệt vọng đến dường nào..Tôi thực k biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là tình hình ghê gớm lắm khi nhìn thấy nét mặt hoảng hốt, lo âu của má, nên nín thin và theo lời má tuyệt đối..đến rạng sáng là ba về.. k thể tả được cảnh má vui mừng như thế nào..
..và rồi ngày "giải phóng"
Cái tôi nhớ được là cảnh bác nháo, mỗi nhà lính quýnh lập 1 bàn thờ bác Hồ ngay trước cửa nhà. Cảnh khúm núm của người dân khi "cán bộ" hỏi đến...cảnh hoạnh họe.. nói chung là..1 không khí lo sợ bao trùm khắp nơi... kể cả những tin đồn ghê sợ như "rút móng tay những người để móng tay dài, sơn xanh sơn đỏ"...
Khi đã chiếm được Sai Gon thì cũng giống như bao cuộc chiến khác, 1 cuộc thanh trừng xảy ra núp dưới tên gọi "Đánh tư sản".. những nhà nào có chút của cải...đem đi gởi khắp nơi.. từng cái ghế, từng hũ bột ngọt.. và nhà cửa kha khá thì bị hiếm dụng làm trụ sở, nhà dân phòng. Đó là phần thưởng của kẻ chiến thắng, thế giới nằm trong bàn tay.
Vào đầu chế độ mới, ba cũng hăm hở vẽ 3 tác phẩm gởi dự thi tem, nhưng bị gạt cả 3... Đối với 1 họa sỹ có tên tuổi như ông thì khó mà chấp nhận kết quả đó, và ông nhận ra ngay chính sách kỳ thị của cộng sản thời bấy giờ. Những năm sau đó ông có đi xin việc vài nơi và luôn bị từ chối vì là người của "chế độ cũ".. ông đã không vượt qua được chính mình để rơi vào suy sụp, khủng hoảng. "chế độ củ" thì sao? 20 năm sau đó xã hội mới thấy hệ thống "chế độ củ" ưu việt hơn cả bây giờ.. Vậy mà lại bị sụp đổ.. quy luật đào thải không còn đúng với xã hội loài người nữa sao?
Tôi không hiểu chế độ cũ "thối nát" như thế nào..nhưng tôi nhớ rõ lúc đó mình sống sung sướng lắm.. "Giải phóng" vô thì thực tế xảy ra hơn điều tệ hại nhất mà tôi có thể hình dung ra được.. Ba thất chí, say khướt, luôn miệng chửi chế độ mà không còn tinh thần làm gì.. Mẹ phải gánh vác cả gia đình bằng cái nghề giáo viên với đồng lương chết đói. ĐBuộc phải bươn chải, bà xách thêm 1 túi bánh trái bán cho học sinh trong lớp.. nhưng trường đâu có cho, lúc đầu thì là xì xào, sau đó là cấm đoán. Bà đã k chịu thua, đến khi bị truy quét, kiểm tra né tránh, có lúc phải chui dưới gầm bàn... người phụ nữ đó đã gạt bỏ sĩ diện qua 1 bên để đưa cả gia đình qua thời kỳ xã hội khó khăn nhất.. 6 anh em tôi đã nhờ vào túi bánh của bà không chỉ sống qua giai đoạn đó mà còn được ăn học đàng hoàng.. với tôi, bà là 1 anh hùng.
Tôi đã sống qua thời đó, thời mà xếp hàng cầm cuốn sổ, mua từng bao gạo mốc về nhà... thời mà không biết mà không biết mình có được ăn buổi kế tiếp hay k? Hình ảnh tôi nhớ nhất là Nga (e kế Phương) vổ tay reo mừng khi nồi cơm được dọn lên giữa nhà...Chút tự hào lóe sáng trong tôi.. A haa ..Ta đã từng sống qua thời đó..đã từng nếm mùi đói khổ ra sao..nên ta sẽ sống sao cho k phí..k như những tên long nhong rồ ga trong hẻm khuya làm mimi giật mình bật khóc..
Tôi k được tình thương trọn vẹn từ cha, nhưng tôi được bù lại bằng tình thương của má. Tình của má rất công bằng, bao la.. Má tôi là hình ảnh 1 con gà mái, xòe cánh bào vệ đàn con bằng hết sức mình. Tôi yêu bà biết bao!!