Công ty nước ngoài đầu tiên của tôi vào năm 1996 là một công ty Nhật Bản chuyên về thức ăn sống hải sản cao cấp: SASHIMI.
Vấn đề đưa đẩy tôi từ một viện nghiên cứu sang 1 công ty nước ngoài rất đơn giản, là vì tiền ... TIỀN - không gì khác hơn điều đó. Tôi bằng lòng với công việc xa nhà ở các tỉnh lẻ xa xôi để đem về những tờ đô la sau mỗi vài tháng. Tuy nhiên sau này tôi mới thấy ở nơi ấy mình đã học được rất nhiều. Một trong những điều đó là sự thèm khát công nghệ.
Công việc chôn chân 1 chổ ở các tỉnh thành đã làm tôi cảm thấy mình thật lạc hậu rất nhiều, so với làn sóng Tin Học ồ ạt ở khắp Saigon vào những thập niên 90. Ngày đó tôi mơ 1 chiếc laptop như là 1 biểu tượng của sự thành đạt, một món đồ thật sự đẵng cấp dù rằng lúc đó tôi đã có thể mua riêng cho mình. Lúc đó, một chiếc máy vi tính còn bị xem là 1 vật dụng trí thức, xa sĩ.. Tôi cũng chưa dám nghĩ đến việc mua cho 1 mình cái dù tiền bạc thì đã có hơi dư dã.. nhưng phải lo cho gia đình trước đã, nơi mà đã nuôi nấng tôi ăn học tới ngày hôm nay.
Window - Hệ điều này phổ thông nhất
Năm 2000 tôi đã dũng cảm lắp cho mình 1 chiếc máy tính đầu tiên, gọi là "lắp" vì cách phổ biến nhất lúc đó để có 1 chiết máy tính là mua riêng linh kiện từ các hãng khác nhau. Tất nhiên là chất lượng máy sẽ phải may rủi tùy thuộc vào độ tương thích của chúng. Thế là tôi phải bỏ thời gian tìm hiểu các thương hiệu của riêng từng linh kiện lẻ tẻ như monitor, bo mạch, ổ cứng, card màn hình, ram.. ổ CD.. v..v.. và phải nhờ anh trai cùng đi với mình để thêm phần tự tin cho lần bỏ ra số tiền khổng lồ đầu tiên đó.
Khỏi phải nói những tháng đầu tiên làm quen với Win 98 (vâng là win 98), tôi thường xuyên là người ăn cơm trễ vì.. mê máy. Thời gian này tôi luôn có 1 kiểu hỏi là .."làm thế nào.." và "sao mà nó bị như vậy?". Lúc đó 2 game tôi thích nhất là game đặt bom và line 98. Đâu chừng 4 tháng sau đó, tôi đã có thể tự mình cài đặt hệ điều hành Window khi không muốn làm phiền người bạn tốt bụng nữa. Một năm tiếp theo tôi tháo rời ra từng bộ phận để lau chùi, quét bụi và tìm hiểu xem cấu hình trong máy tính có những gì. Và sau đó tôi quyết định thay đổi công việc, tìm mọi cách len vào con đường tin học.
Macintosh - Giao diện đẹp lung linh
Năm 2005 tôi được "thừa kế" 1 chiếc NoteBook G4 của 1 chị đồng nghiệp. Cái làm tôi ấn tượng là... "nó" đẹp quá! đẹp cả về phần cứng lẫn phần mềm:
- Phần cứng máy là 1 khối kim loại ánh bạc gọt tỉa 4 góc mà cái tạo ấn tượng nhất đến ngưòi dùng là chất liệu. Chất liệu của Apple từ cái phích cắm đến màn hình đều được trau chuốc tỉ mỉ tuyệt đẹp không thể chê vào đâu được, thậm chí có 1 vài bộ phận, bạn không hiểu chúng làm từ chất liệu gì.
- Về phần mềm, các hiệu ứng đóng mở cửa sổ mược mà, đẹp mắt, và cách sắp xếp giao diện thân thiện người dùng. Nếu như ở Window phần lớn bạn cần có sự hướng dẫn lại của những người đã biết (gọi là thủ thuật), thì ở Mac bạn có thể lần mò tìm hiểu và thao tác 1 mình, mọi thứ sắp xếp như theo suy nghĩ của bạn.. thật là thông minh.
Cái tôi thích nhất là nghe nhạc trên NoteBook G4, "nó" hay cực kỳ.. nghe rõ từng tiếng gợn của những âm thanh nhỏ nhất.. Cách sắp xếp giao diện thông minh thân thiện. Trở ngại lớn nhất là.. tiếng Việt - bộ gõ và tự điển. Cũng đúng thôi, vì khối khách hàng của Mac chủ yếu là nước ngoài.. nên lúc đó tôi chỉ dùng nó như 1 món đồ chơi giải trí (nghe nói giá công ty mua lúc đó cũng khoảng 2000$) với giá này bạn đã có thể mua 3 chiếc PC bình thường cài Window.
Thế rồi 1 ngày kia, máy tính để bàn của tôi bị hư, xuống cấp trầm trọng. Đó là lúc cần phải mua 1 chiếc máy mới và cũng là thời điểm tôi quyết định dành hẳn 1 năm để chinh phục khối Titan kiều diễm này. Phải nói là nó vắt kiệt tính kiên nhẫn của tôi trên từng cái click chuột. 5 năm thao tác, Window đã thấm vào tôi như 1 vết hằn khó phai. Chỉ khi Mac là lựa chọn duy nhất, tôi mới ép mình ra sức biến Mac thành công cụ đắc lực cho học tập và công việc thiết kế thường ngày.
Tôi thấy rằng mình thật may mắn được tiếp cận 2 hệ điều hành Window và Macintosh.. và may mắn hơn nữa khi được biết Window đầu tiên. Cái may mắn ở đây là vì nếu tôi biết Mac trước, chắc hẵn tôi không thèm động đến Window cho dù hệ điều hành này có số lượng software khổng lồ.. Có chăng cũng muốn biết để giao tiếp qua lại với các đồng nghiệp xài Window, vốn đang xuất hiện khắp mọi xung quanh hay để chơi game.
Nói như vậy, không có ý so sánh 2 hệ điều hành nỗi tiếng này, dù là Window cũng có nhiều ưu việt.. Thôi vậy, biết cả 2 hệ điều hành vẫn tốt hơn chứ. Hẹn Linux 1 ngày kia nhé.
Mac có ưu điểm gì? Tôi chọn Mac vì những lý do sau:
- Vì chất lượng: Khi bạn muốn mua 1 món đồ giá trị mà không am hiểu nhiều đến máy móc thì tốt hơn là nghĩ đến những thương hiệu tên tuổi.
- Vì ổn định: do ít bị virus tấn công. Hệ điều hành mạnh mẽ, ít trục trặc.
- Vì sang trọng: Đây là điều tạo cho người dùng 1 tinh thần, 1 niềm kiêu hãnh khi được sở hữu. Đó cũng là nguyên do khiến tôi cẩn thận hơn, giữ gìn tài sản của mình.
- Vì hợp lý: Đây là yếu tố then chốt, khi tôi định hướng cho mình theo ngành đồ họa vi tính thì máy Mac là 1 lựa chọn chuyên nghiệp, do ưu thế về cấu hình và khả năng hiển thị màu sắc.
Khi thế giới chưa hoàn hảo
Có vẻ như các sản phẩm chưa thực sự đáp ứng được mong muốn của người tiêu dùng. Các nhà sản xuất, thiết kế đang cố cựa quậy trong 1 không gian chật hẹp giới hạn giữa 3 yếu tố. THẪM MỸ - GIÁ CẢ và HIỆU NĂNG. Cái lôi kéo người dùng là nhu cầu sử dụng và những tính năng ấn tượng mới. Hãy thử xem 1 ví dụ trên máy tính
Một sản phẩm gia dụng, công nghệ cần phải:
- Tốt - máy chạy mượt mà, không bị treo, màu sắc hiển thị đẹp
- bền - xài lâu, không hư vì những động chạm nhẹ
- Tiện - Pin lâu, máy nhẹ, nhiều chức năng và dễ thao tác
- Đẹp - đạt tính thẫm mỹ khi nằm chung với các vật dụng sang trọng khác
Tính năng mới mà không ai nghĩ tới, nhưng lại tạo ra 1 cơn sốt:
- Bánh xe điều khiển trong iPod Classic
- Màn hình cảm ứng của iPhone
Tôi đã từng thích 1 chiếc MacBook đen và tôi đã phải chờ 1 năm để đủ tiền mua nó, thay vì tôi có thể mua ngay 1 chiết laptop bình thường. Ngay khi sở hữu nó đã có ngay 1 cái tên "Black Pearl"
iPod - kẻ nổi danh
Tôi mon men rờ đến thương hiệu Apple bằng sản phẩm rẻ nhất: iPod Shuffle. Khi nhu cầu nghe nhạc để đối phó với khoảng thời gian trên xe trong mỗi chuyến công tác. phải nói chất lượng nghe nhạc mp3 khỏi chê. Đến khi có nhu cầu mua thêm 1 ổ cứng rời để chứa dữ liệu, tôi đã mua 1 iPod Classic 160 GB để có 1 ổ cứng tốt và thêm được chức năng xem phim, nghe nhạc. Tôi đã tận dụng triệt để chuyện xem phim trên iPod mỗi đêm trước khi ngủ (dù hơi khó xem vì màn hình bé tí). Thêm 1 lý do để chấp nhận giá 5 tr cho iPod Classic, giá ổ cứng thường là 2 tr, là niềm tin vào công nghệ Apple, sản phẩm sẽ lâu bền hơn.
Công nghệ vẫn tiếp nối
Vài năm sau, thế giới chứng kiến 1 trận động đất trong làng điện thoại bằng sự ra đời của iPhone. Vào cái thời khách hàng là thượng đế thì cảnh xếp hàng chờ mấy ngày để được mua hàng thật hiếm hoi. Rồi 1 ngày kia, Apple tung ra iPod touch. 1 phiên bản của Apple với màn hình lớn hơn và công nghệ cảm ứng tiên tiến. Tôi vẫn bị cuốn hút nhưng đã kềm lòng được do dung lượng iPod touch cao nhất chỉ mới có 32GB, và thâm tâm cũng muốn đặt ra giới hạn ham muốn của mình.
Hiểu rằng mình hơi phung phí so với tài chính hiện tại nhưng tôi cảm thấy mình thật sự cần thiết. Ít nhất là đáp ứng được nguồn thư giản chính của tôi là xem phim và soạn web hằng đêm. Với iPad tôi hy vọng mình có thể soạn bài ở nhiều tư thế hơn là ngồi làm việc trên "em" MacBook hiện tại đã gây ra chứng đau lưng làm tôi suy giảm rất nhiều
Một điều tôi cũng kì vọng vào màn hình cảm ứng 9.7 inch này là 1 tấm bảng linh hoạt để tôi thỏa sức phát thảo ý tưởng trên đó, rồi lưu lại dưới dạng 1 ảnh để có thể tham khảo sau này. Thật tiện cho công việc thiết kế hiện tại của tôi. Đã là tốn kém, thì mình sẽ cố gắng hướng công nghệ vào chuyện học hành nhiều hơn là giải trí đơn thuần. Tôi sẽ biến thiết bị này thành 1 công cụ hỗ trợ học ngoại ngữ hữu hiệu. Với lượng sách PDF Anh Văn đang có, tôi chỉ còn thiếu tính kiên trì để trau dồi ngoại ngữ mỗi ngày nữa mà thôi.
Khi chứng kiến hàng dài người chờ mua hàng trước các Apple store, tôi không khỏi háo hức pha lẫn cảm giác vô vọng... rồi phải giả vờ đóng vai người tử tế nhất đời để nói vợ nhắn với dì Ba (bên Mỹ) nếu khó quá thì đừng mua. Nhưng người dì này không những được Apple giao hàng tận nhà mà còn cẩn thận nhét iPad ở giữa vali đồ để không bị móp méo trong quá trình vận chuyển ở sân bay. Và tôi trở thành một trong những người Saigon đầu tiên sở hữu iPad sau 18 ngày lên kệ trên Apple store trên thế giới.