Chuyến đi Phan Rang lần 1 - Tác phẩm đầu tiên
Sau một hồi đắn đo, mình quyết định ra quán caphe dù đã chuẩn bị lên cơ quan làm việc. Mình muốn có 1 góc yên tĩnh nào đó ghi lại cảm nghĩ 2 ngày qua... Chỉ trong 2 ngày và 1 đêm nhưng có nhiều cái để nhớ.. Thật nhiều kỷ niệm nhồi nhét trong 36h ở vùng đất khô cằn miền trung đó.
Một chuyến xe đêm
Vợ đã thành công thuyết phục mình k đem theo Mac và iPad với lý do không an toàn do đi xe ngoài và sinh hoạt chung. Phụ nữ bao giờ cũng có lý, nhất là xuất phát từ lòng lo lắng, yêu thương.. bỏ lại Mac và máy tính, làm mình bỏ lỡ nhiều cảm nghĩ cần ghi lại.. Không j bằng những dòng cảm xúc nóng hổi từ 1 người trong cuộc.. cũng vì lẻ đó, mà mình dành cả buổi sáng nay để ghi lại, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thực sự chuyến đi vẽ thực tế theo đoàn này đã bắt đầu cách đây 6 ngày rồi (ngày 7 Sep), và sẽ kéo dài trong 2 tuần ở Phan Rang. Thoạt đầu, mình chọn nhóm vẽ ở SG vì không thể tham gia (cạn phép rồi) và 1 phần cũng ỷ lại vào năng khiếu bản thân. Nhưng sau khi họp lớp, mình nghĩ ngay đến chuyện tranh thủ tham gia cuối tuần để chứng tỏ lớp đêm cũng sẵn sàng những chuyến thực địa và nắm bắt những dịp sinh hoạt tập thể với các bạn vẽ khác, một cơ hội không dễ có được.
Trục trặc hẹn hò, cuối cũng 4 người tách 2 chuyến, chuyến đi trước là Linh và Cẩm, và chuyến sau (có mặt ở Phan Rang lúc trời rạng sáng) là Tâm và mình, cô bé dễ thương và nhẹ nhàng này thật chu đáo.. đã đặt xe Mai Linh, một thương hiệu lớn trong làng taxi, cho an toàn. Điều này đã chứng minh ngay sau chuyến đi đầu tiên khi mình quên điện thoại khi xuống xe, nếu không là Mai Linh, chắc mình sẽ không nhận lại được 12h sau đó.
Lần đầu tiên đi xe gường nằm nên cũng thấy là lạ. Gường nằm nhưng tất nhiên k thể “nằm” thoải mái do cách xếp ghế sít sao cho thật lợi cho nhà xe. Nói đúng hơn là “nằm” trong tư thế ngồi ngả lưng nhiều 1 chút. Cái ghi nhận thú vị đầu tiên là lên xe phải bỏ dép cầm tay mỗi người 1 túi, hành lý phải gởi (có phiếu như thẻ xe) nếu đem theo phải nằm co chân. Do phải nằm tư thế này suốt đêm nên chi tiết này cũng khá ý nghĩa, nếu k cần thiết bạn nên gởi để được duổi chân thoải mái.Trạm dừng chân đầu tiên ở Đồng Nai, khoảng 1h sáng. mình rủ Tâm “làm” 1 tô bánh canh nóng ấm nữa đêm. Thật là ngon!, nhưng khi lên xe thì mình mới thấy k nên chút nào. Bạn sẽ cảm thấy mệt hơn khi đi xe với cái bụng no căng.
Cái nắng ở Phan Rang
Lần dừng chân thứ 2 là khoảng 4 giờ sáng, khi xe bắt đầu vào địa phận Phan Rang, sau đó là xe chạy thẳng 1 lèo đến Nha Trang luôn. mình sẽ xuống trong vài tiếng nữa. Bên ngoài trời lờ mờ sáng cho thấy đang chạy ngang bãi biển Cà Ná, có một đồi trọc trơ đá dễ nhận ra trên những chuyến công tác ra miền trung. Thị trấn Phước Dân, Ninh Phước là nơi mình sẽ đến. Chuyến SG -Phan Rang kéo dài hơn 8h. Mình sẽ tá túc ở 1 tiệm bán phở ngay sát mặt đường, ngã ba Phú Quý. Bạn sẽ tưởng tượng ra độ “sạch” của bếp núc 1 tiệm bán phở như thế nào. Do lợi thế đến sớm nên mình khá thoải mái tranh thủ đánh răng rửa mặt.
Những thủ tục cần thiết tiếp theo là ăn sáng và ly caphe để bù đắp cho giấc ngủ trên xe vừa qua cả đoàn chuẩn bị cho buổi vẽ đầu tiên. Khiêng vác kiểu như hành quân, đi bộ trên đường nhựa khoảng 2 km dòng người rẻ xuống dốc một con đường làng 2 bên xương rồng dại mọc ven lối. Thật là đã, mình đã từng thấy cảnh này khi xe cty chạy ngang, nhưng chưa bao giờ được ngừng xe để chộp được 1 bô ảnh đặc trưng miền hoang mạc này: Xương rồng, cát trắng và đá tảng.. Buổi sáng đầu tiên là mình vẽ làng gốm.
Làng gốm, một cái tên hấp dẫn thực ra chỉ dành cho các anh chị năm 4 vẽ sơn dầu, lớp mình chỉ đi “ké” nên thầy Du cho lớp vẽ cảnh 1 làng nghèo kế bên 1 bàu nước tù. Cái làng này có vấn đề về vệ sinh, rác và chất thải vương vãi khắp nơi.. và không khí có mùi.. “bình dân” khó chịu. Mặc kệ, người sáng tác phải biết tập trung vào tác phẩm và luôn ủng hộ vào quyết định chung.
Làng nghèo thiệt, lâu rồi mới thấy lại kiểu nhà vách đất, khung tre.. lụp xụp
Hôm nay là thứ bảy, nên mình có dịp tiếp xúc trẻ e ở đây.. Dân cư ở Phan Rang hầu hết là người chăm, một dân tộc từ một vương quốc xa xưa.. mà ngày nay.. đâu đó vẫn còn lời than khóc “Người xưa đâu????” trong Hận Đồ Bàn.
Bao đời nay, họ vẫn giữ được tập tục riêng theo chế độ mẫu hệ cưới hỏi, vẫn ăn cái tết riêng và ngôn ngữ của ngày trước.
Xương rồng mọc dại ở khắp nơi và vướn đầy la liệt trên đó là những cái túi xốp làm tôi chạnh lòng. Xã hội hiện đại đã tàn phá thiên nhiên qua những nhận thức kém của con người như vậy đó