Ấn tượng tôi cho đến bây giờ, khi đã có hơn 6 năm giảng dạy thiết kế mỹ thuật, là được nhìn thấy những hạt pixel trên màn hình trong 1 bài giảng về ảnh số.
Ai cũng biết ảnh số Raster được hình thành từ các điểm ảnh, nhưng mấy ai đi học được nhìn thấy để biết bản chất điểm ảnh là gì? ai cũng nhìn thấy ảnh bị vỡ, ai cũng nhìn thấy ảnh bị răng cưa
Đó là 1 cô giáo trẻ dạy ở trung tâm Polygon mà tôi k còn nhớ tên nữa. Điều làm tôi ấn tượng là với 1 động tác đơn giản như thế tạo nên 1 hiệu quả khổng lồ cho người đi học mà tôi sau hơn 10 môn học tôi mới được thị phạm tận mắt.
Các môn trước đây khái niệm ảnh số thì thành từ các điểm ảnh li ti chỉ nghe qua lời kể mà thôi. Điều đó khiến tôi đưa nó vào 1 khái niệm lý thuyết mơ hồ như các hạt vật chất siêu nhỏ phân tử, nguyên tử ở những ngày học khoa học mà thôi. Lúc đó tôi còn ngớ ngẫn đến mức không biết tế bào và nguyên tử cái nào nhỏ hơn ta? vì trong lớp chúng đều được giới thiệu là các thành phần nhỏ nhất trong các bài giảng.
Tôi ngạc nhiên vì chuyện đơn giản như thế lại k xảy ra qua nhiều buổi học, càng ngạc nhiên vì tại sao tôi lại không nghĩ đến chuyện mình tự tìm hiểu bằng cách phóng 1 tấm ảnh số??
Có lẻ đó là sự khác nhau giữa 1 người bình thường và những kẻ xuất chúng sau này (những kẻ biết cách tìm ra lời giải)